Zing News - Tri thức trực tuyến

M

Ngày của Mẹ!


Ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ.

Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo. Bằng chứng là sau ngày ấy, con chỉ thấy các cô giáo khoe nhau những tà áo dài mới do học sinh tặng chứ không nhìn thấy các thầy ngồi lại với nhau để nói chuyện về những món quà ngày nhà giáo Việt Nam. 

Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, cũng không phải vì nhà mình nhiều nam giới hơn, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.



Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con trai của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Tặng vải áo dài để mẹ giống các cô giáo khác, mặc chiếc áo dài mới do chính tay con trai mẹ chọn vải ư? Mẹ sẽ lại nói tốn tiền công may, nói mẹ còn hai bộ áo dài mặc hoài không hết, sẽ nói con phung phí tiền mà thôi. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn. 

Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết bốn bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Cả vườn cà phê chưa ai chăm lo; vườn ngô mới tỉa đã lên nên phải vun đất, làm cỏ; ai sẽ cho đàn gà và mấy con ngan ăn? Còn phải lên trường nữa, mùa thi rồi mà… Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.

Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình, con quên mất… căn nhà giờ đây chỉ còn bốn bố con, mẹ à. 


Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy. Nhưng giờ thì con biết, viết về người đã không còn thật khó mẹ à, dù trong trái tim con vẫn còn người ấy, nhưng trí óc con lại mang một hình bóng mờ nhạt lắm. Con không phải là đứa con ngoan phải không mẹ? 

Những giọt nước mắt rơi xuống khung hình của người con yêu thương, của người con luôn kính trọng. Con nhớ ra rồi, con nhìn rõ rồi, con thấy mẹ rồi… mẹ à.

Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. 

Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ. Sẽ có bố, hai anh trai và chị dâu cả thay con đặt hoa, làm món ăn ngon cho mẹ, thay con. Con sẽ nói anh hai mua bánh sinh nhật có nến, rồi nhờ anh ba thổi nến giúp mẹ nữa nhé, còn mẹ hãy cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, không cần nấu nướng hay làm gì đâu mẹ à, vì đó là ngày của mẹ mà, mẹ nhỉ?

Ai còn mẹ xin đường làm mẹ khóc, 

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.

Gọi cho em một lần!


Gọi cho em một lần đi anh, khi em chẳng đủ dũng khí mặc dù chỉ là lí nhí cất lời xin lỗi anh, mặc dù chỉ là đến gần anh và tựa nhẹ vào anh một chút. Em sợ anh đã không quan tâm đến em nữa.
Mặc dù em biết, mối quan hệ của chúng ta đã nói là chấm dứt. Và em chỉ là người vẫn chưa thể dứt khi cứ níu kéo những suy nghĩ về anh. Một cuộc tình làm sao có thể là chết, nếu như một người vẫn chưa đành tâm buông bỏ…

Nhưng anh à, em biết anh cũng như em. Tất cả những mâu thuẫn của cả anh và em, trong một mối tình dây dưa mà kẻ cứng đầu là em chỉ luôn muốn chiến thắng trong mỗi cuộc cãi vã. Có thể nhiều người nói chúng ta còn chưa đủ yêu nhau đậm sâu để có thể khoan thứ vô điều kiện cho nhau. Trong mắt đối phương, chúng ta vẫn còn trẻ con lắm.

Vậy thì, thay vì kết thúc sau lần trót bực tức mà nói lời chia tay, thì chúng mình có thể bắt đầu lại không anh? Chẳng lẽ, anh không tiếc nuối mối tình này? Không tiếc nuối cả một khoảng ký ức đã vấn vương quá đậm nét hình ảnh đối phương? Không tiếc cả tình yêu dành cho em? 

Anh à, em nhớ anh lắm, hãy gọi cho em một lần đi anh!

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang cắn răng từng ngày chờ tiếng chuông quen thuộc vang lên, chỉ để hỏi em đã ăn sáng chưa? Có tùy ý bỏ bữa hay không? Có bị cảm sốt vì thời tiết thất thường hay vì vẫn giận dỗi mà lãng quên việc chăm sóc bản thân.

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang ngồi đếm từng ngày chúng ta tuyên bố chia tay, và tự trách bản thân mình. Giá mà em để tâm đến cảm nhận của anh hơn, giá mà em chịu mềm mỏng, dịu dàng và hiểu chuyện một chút để trở thành một cô gái đáng yêu hơn trong mắt anh. Nhưng cuối cùng em vẫn chỉ là môt con nhóc cần anh che chở.



Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang sắp tuyệt vọng trong cái mớ suy nghĩ trong đầu, em đương nhiên là một kẻ hay suy diễn, bất cứ chuyện gì em đều có thể đoán ra rất nhiều chiều hướng, rồi sau đó lại tự kìm kẹp mình trong hàng tá cơ sở em tự đặt ra.

Gọi cho em một lần đi anh, khi em không cách nào để mở lời nói hòa giải, khi em chính là đứa mở miệng đòi chia tay, khi em quậy phá khiến anh điên đầu. Và giờ bảo em xuất hiện trước mặt anh, sao em đủ tự tin?

Vì anh ơi, em vốn dĩ chỉ là một cô bé ương ngạnh và lắm khuyết điểm. Chỉ biết tỏ ra ương bướng vì chưa đủ trưởng thành, chỉ biết gây chuyện kiếm cớ với anh, chỉ biết dựa dẫm vào anh. Và em biết chứ, nhiều người sau lưng em, vẫn thường nói với anh rằng em căn bản chỉ là một cô gái không hiểu chuyện, và chia tay em đi là việc mà anh nên làm. Nhưng anh đã chỉ cười với họ. Khi đó em biết, anh đã bao dung và yêu thương em nhiều đến mức nào.

Ấy vậy mà em vẫn đẩy mối quan hệ của chúng ta tan vỡ, em không biện minh cho hành động của mình, em đã sai rồi, và kể cả anh có không tha lỗi cho em, em vẫn không dám trách cứ anh.

Thời gian chúng ta xa nhau, em đã nhận ra thật nhiều điều. Mỗi một cô gái luôn cần thời gian để trưởng thành trong tình yêu, để biết cách yêu mà không vô tình gây tổn thương hoặc áp lực cho người mình yêu thương. Và có lẽ, em đã học được cách để yêu anh như cách anh đã yêu em khi trước. Không ngang ngược, không cố chấp, cũng không giận hờn vô cớ nữa.

Chỉ cần gọi cho em, chào đón anh sẽ là một nụ cười, và anh sẽ nhận ra, cô gái của anh đã khác rồi!

Nợ anh, những tháng ngày an nhiên...


Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau…

Em buồn cho những ngày ít gió và lặng mây; thương cho những ngày cạn mưa và nắng chướng; thương những ngày cạnh anh mà hạnh phúc nhòa nhạt. Nắm nắm, buông buông…

Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau…

Có những ngày má không muốn thơm và môi không muốn sát…

Có những ngày gần nhau mà trong lòng trống rỗng, tim không muốn chệch, đầu cũng chẳng hề mơ…

Có những ngày, em mệt mỏi, anh chán chường khi ánh mắt chạm nhau…

Có những ngày, nói yêu nhau cũng như một lời giả dối… Lừa em, lừa anh, chúng ta lừa nhau…

Là những ngày, gần lắm, vẫn ở ngay đây!

Kiểu con gái như em, đã từng mang giấc mơ về một tình yêu hoàn mĩ, đã từng ước về một tình yêu nguyên vẹn, ngọt lành…



Kiểu con gái như em, luôn muốn được thỏa mãn cái khát khao yêu hết tình và thương hết trái tim…

Kiểu con gái như em, không biết cách bằng lòng với giản đơn, với thân thuộc của yêu thương ngay gần bên…

Còn tìm đâu xa, tìm đâu để thấy?

Kiểu con gái như em, luôn mâu thuẫn với chính trái tim đang đập trong lồng ngực. Yêu thật đấy, nhưng cũng mỏi mệt thật đấy. Thương thật đấy, nhưng lắm lúc nhạt nhòa. Bàn tay nắm hờ, nửa nắm, nửa buông lơi…

Nhất định, em không phải kiểu con gái được chiều quá mà đâm hư. Nhất định, em cũng không phải kiểu con gái không biết nâng, biết nựng những gì mình có. Nhất định, cũng không phải vì trong một giây nào đó em thấy mình không còn yêu anh nữa. 

Chỉ vì, em không biết đủ, không biết lúc cần dừng!

Chỉ vì, em không biết phải thương yêu sao cho đúng cách…

Chỉ vì, em xốc nổi nghĩ tình yêu là trò chơi để thử…

Chỉ vì, tình yêu anh, lúc xa, lúc gần…

Nếu được quyền làm lại, chắc chắn em sẽ không vội vàng như ngày xưa! Sẽ không cuống quýt yêu để vội vàng nuối tiếc. Sẽ không nói yêu anh dễ dàng như chớp mắt, để đánh mất những điều đáng lẽ mình phải có cùng nhau…

Vì tình chưa đến đã vội yêu, nên em trót nợ niềm vui bằng những điều chẳng đáng… Và nợ anh, những tháng ngày đáng lẽ phải an nhiên

Theo: Kenh14

Hãy tiếp tục bước đi, em nhé


Hãy cứ tiếp tục đi trên con đường ấy em nhé! Đó là điều mà anh muốn nói với em lúc này, và đó cũng là tất cả những gì mà anh có thể nói được với em.



Với anh lúc này tất cả chỉ còn lại sự im lặng luôn bên anh, anh lại bị sự im lặng ấy ngự trị và lấy đi tất cả, cũng đang dần chấp nhận tất cả mọi thứ ra đi trong im lặng, kể cả em…

Chính vì vậy em đừng quay đầu lại, đừng để sự im lặng kia theo gót mình, vì chỉ một người chờ đợi trong im lặng là đủ rồi.

Hướng về phía ấy, nơi mà em đi về, sẽ là nơi bắt đầu mới của em, nơi mà em cần tìm bấy lâu nay, cũng là nơi mà em thuộc về đấy. Còn phía sau lưng em, tất cả những sự hỗn độn mà cả hai người đã từng nếm trải, sẽ chỉ là quá khứ và kỉ niệm thôi. Vì vậy đừng luyến tiếc làm chi em nhé, mà hãy nhìn và đi về phía trước…

Phía trước con đường kia, vào một ngày nắng đẹp, em cất bước nhẹ ra đi trong một sự im lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không còn gì cho nhau nữa ngoài sự im lặng đáng sợ kia. Rồi anh cũng biết sẽ có ngày này, anh sẽ im lặng nhìn em dần xa anh như cuộc tình mình vậy. Em cứ đi đi em nhé…

Có khi nào em tự hỏi rằng vì sao lại có sự im lặng kia? Và có phải sự im lặng kia tạo ra một khoảng cách vô hình cho anh và em? Điều em muốn có như điều anh muốn?… Câu trả lời cho tất cả những câu hỏi kia lại cũng chỉ là sự im lặng. Vì anh hay em đều chưa từng hỏi nhau những điều đó. Nhưng anh biết được rằng, chúng ta đều mong được hỏi và được biết câu trả lời cho những điều đó, song tất cả ta đợi và dành cho nhau cũng chỉ là thế thôi…

Em ra đi, em đi vì những điều chúng ta không thể cho nhau duy chỉ trừ sự im lặng đó. Em hay anh ngày càng không thể hiểu được nhau có phải vì sự im lặng đó ngự trị và lớn dần. Vậy anh xin em một lần cuối, hãy để sự im lặng ấy lại cho anh và em hãy làm điều mình cần làm. Để anh sẽ mãi ngóng chờ như anh đã hứa trong im lặng, để trò chuyện với nỗi buồn trong im lặng, để gục đầu hay khóc thầm trong đêm vắng cùng với sự im lặng kia. Ngày ta quen nhau lần đầu, chúng ta cũng đều im lặng tìm hiểu nhau, và giờ đây khi em đi rồi, em cũng ra đi trong một sự im lặng…

Rời khỏi cuộc tình này, em vẫn còn nơi để đi, để hướng về một nơi khác mà em cần, còn anh thì nơi nào cho anh, nơi nào anh thuộc về, nơi nào để vơi đi nỗi buồn? Anh tự hỏi mình sẽ ra sao những ngày sắp đến, khi mà người hiểu anh cần gì, người sẽ cho anh để vượt qua những nỗi đau trong quá khứ rồi lại rời xa anh… Đôi khi anh nhắm mắt lại và ước rằng mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, nhưng không, đây là cuộc sống và phải biết chấp nhận nó. Phải chấp nhận và sống trong im lặng một cách mòn mỏi thế này là điều mà anh phải chấp nhận đúng không em. Dù rằng có đôi lần anh cố gắng gạt đi mọi vướng bận để có thể bắt đầu lại như những ngày xưa nhưng anh hiểu một điều rằng cả hai chúng ta đã chịu đựng những nỗi đau trong sự im lặng quá nhiều rồi em à. Đó cũng là lí do anh hiểu và tôn trọng quyết định của em…

Đoạn đường mà em đi ngày mai sẽ đầy nắng và thật đẹp với một cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng như em. Và hãy vững bước trên con đường mình đã chọn, nơi cuối con đường kia sẽ là điều em muốn, là thứ mà bấy lâu nay em cần. Một bờ vai, một đôi tay khác sẽ dìu dắt và luôn bên cạnh em, chính vì thế đừng quay đầu lại em nhé. Hãy để lại cho anh những gì mà anh đã mang lại cho em và hướng về một nơi có những gì mà em đáng được nhận. Vì cuộc sống này hữu hạn nhưng điều đặc biệt mà em tìm kiếm – tình yêu thì vô cùng mà, hãy đi đến cuối con đường và tình yêu sẽ lại trở về với em mà…